Saturday 21 January 2017

JB Trường Sơn phản biện bài viết “Nghĩ gì về lời tuyên bố của TS Thắng”của Hữu Nguyên

JB Trường Sơn phản biện bài viết “Nghĩ gì về lời tuyên bố của TS Thắng”của Hữu Nguyên 
JB Trường Son



Gần đây tôi đã đọc qua bài viết này của ông Hữu Nguyên (đính kèm ở phần cuối bài), thấy có một vài điểm không đúng sự thật cho nên đã viết vài lời nhận định, tuy nhiên sau đó nghĩ rằng Ông Hữu Nguyên đã từng bị Bà Hoàng Lan Chi chỉnh đốn rồi, không lẽ mình lại bồi thêm phê bình nữa sao, cho nên ngưng viết và "cho qua" để chờ thêm những bài viết khác của tác giả này nữa. Nhưng nay lại nhận được thư của một độc giả nói rằng bài của Hữu Nguyên chính là Sự Thật: “la vérité, toute la vérité et rien que la vérité” cho nên tôi cảm thấy thích thú viết tiếp để cho thấy sư thật của Hữu Nguyên nó méo mó ra sao.
Email của độc giả:
Anh H, Anh nhớ cho poster bài này [lên Ba Cây Trúc], một bài viết rất quan trọng của HuuNguyen, đầy thuyết phục tính mà chính NĐT và nhóm hổ trợ của đương sự khó lòng phản biện... la vérité, toute la vérité et rien que la vérité!!!
Nhân định của Ts Nguyễn đình Thắng cho rằng : "chưa bao giờ chế độ CSVN ở thế yếu như bây giờ. Họ đang cầu cạnh Hoa Kỳ để tháo gỡ những nguy cơ sụp đổ, cũng như chưa bao giờ chế độ CSVN bị cô đơn như bây giờ, bởi đồng minh độc nhất của họ từ mấy chục năm qua là Trung Cộng, nay chính Trung Cộng trở thành kẻ xâm lược." thì theo tôi, câu viết này rất tích cực chống Cọng, có nghĩa là Ts Thắng đang tìm tòi những yếu điểm của VC để ra tay đánh chúng, vì thế chẳng có lý do gì đáng phê phán để cho Ông Hữu Nguyên phản biện ngược lại.
Trong khi ông Nguyễn Đình Thắng cho rằng VC hiện đang suy yếu vì chúng cô đơn, thì Ông Hữu Nguyên lại nói ngược rằng chúng đang mạnh vì chúng là đồng minh của TC. Thử hỏi, về mặt tuyên truyền thì ai trong hai ông này đang hạ phẩm giá VC và ai đang tâng bốc chúng ?? Rõ ràng Hữu Nguyên đang tâng bốc VC !!!
Muốn hạ VC thì phải nhìn ở điểm yếu của chúng để đánh, chứ có ai lại nhìn vào sự hùng mạnh để chùn bước và mất tinh thần ?? Ấy thế mà ông Hữu Nguyên lại không biết lý lẽ này cho nên vẫn cố sức triệt tiêu nhận định của Ts Thắng. Đây là một hành vi đả kích thiếu thực tế xây dựng cho cộng đồng tỵ nạn mà lại có ích cho VC.
Sau đây là nhận định riêng của tôi về các thắc mắc của ông Hữu Nguyên.
Thắc mắc 1 : Sao lại nói VC đang cô đơn ? Yêu cầu Ts Thắng khẳng định VC không còn là đồng minh của TC.
(1) Khi Hữu Nguyên đặt câu hỏi này thì ở phần duới bài ông đã trả lời rằng VC chính là đồng minh của TC khi chúng bị đồng hóa bởi TC từ cách ăn mặc cho đến tư tưởng. Như vậy thì Hữu Nguyên đã hiểu rõ tình trạng đồng minh của VC hiện nay ra sao, tuy nhiên xem ra ông ta vẫn chưa hiểu chúng “đồng minh” trên lãnh vực nào, và hậu quả của sự đồng minh của VC với TC sẽ mang lại điều tai hại gì trong thực tế quốc nội và trong tuyên truyền của chúng đối với thế giới. Hữu Nguyên chỉ biết nghĩ tới hậu quả của thực tế quốc nội để bi quan cho rằng TC đã hoàn toàn kiểm soát VN nhờ sự tiếp tay của VC, rồi ông có thái độ tiêu cực, mất hẳn tinh thần chiến đấu với bọn VC (chẳng hạn hạ uy tín của chúng), trong khi Tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng thì nhìn vào sự thất bại tương lai của VC trên chính trường quốc tế để nuôi hy vọng chiến thắng, vì ông này biết rằng vận mạng của VC không phải chỉ do hai nước “môi hở răng lạnh” (tức VC và TC) định đoạt mà còn do thế giới định đoạt nữa. Với quan điểm quốc tế này, Ts Thắng nuôi hy vọng sẽ đánh ngã được bọn VC bán nước này. Quan điểm của Hữu Nguyên không thể sánh kịp với quan điểm của Nguyễn Đình Thắng, một bên thì chủ bại với thực trạng quốc nội và bên kia thì chủ chiến với sách lược quốc tế sắp đến.
Trong thực thế thì sự đồng hóa của VC với TC sẽ dẫn đến sự mất nước và sát nhập VN vào TQ, trong khi đó thì trên mặt trận tuyên truyền với quốc tế, VC vẫn cố thuyết phục thế giới tin rằng chúng đang bảo vệ tổ quốc, đâu đâu cũng nghe chúng nói là chúng bảo vệ chủ quyền của VN, là dọa kiện TQ ra tòa án quốc tế vì đã xâm lấn biển đảo vv…nhưng trên thực tế thì thế giới đã thấy rõ cảnh tượng hoàn toàn trái ngược với lời rêu rao của chúng, đó là chúng vẫn bo bo ôm cứng chân cuả Tàu Cọng với chủ trương “môi hở răng lạnh” để cố bám vào quyền lực của quan thầy mong củng cố địa vị lãnh đạo của Đảng CSVN.
Bởi vì chúng không thể thuyết phục được ai trên chính trường quốc tế cho nên chúng cô đơn và yếu thế vì chẳng ai thèm giúp đỡ khi thấy chúng đang thề thốt “16 chữ vàng, và 4 tốt” với TC.
Thấy được tình trạng sắp mất nước cho nên tâm hồn của Hữu Nguyên bị bấn loạn khiến gây ám ảnh buông xuôi để quên rằng mục đích tối thượng của NVTN chúng ta là phải đánh sập uy tín của VC với mọi khả năng sẵn có để chúng không còn tư cách pháp nhân với thế giới để có quyền dâng hiến VN cho bọn xâm lăng phương Bắc. Mục đích của mọi NVTN là phải đánh vào sự “bất lực bảo vệ đất nước” của chúng. Nếu sự bất lực này của chúng bị phơi bày rõ ràng thì quốc tế sẽ ngần ngại giúp đỡ VN (vì giúp chẳng ích lợi gì) khiến VC trở nên rất cô đơn lẽ loi trong tuyên truyền láo khoét rằng chúng đang BẢO VỆ QUÊ HƯƠNG. Và một khi đã hoàn toàn mất uy tín với thế giới thì nhân dân VN sẽ khinh bỉ và chán ghét chúng rồi vùng dậy, và trong cơn túng quẩn chúng sẽ đàn áp nhân dân và lộ nguyên hình tàn ác, phi nhân quyền và bán nước của chúng, và lúc đó thế giới sẽ can thiệp để giúp đỡ cho nhân dân VN triệt hạ bọn tay sai của TC này.
Ts Nguyễn đình thắng nhìn theo quan điểm quốc tế còn Hữu Nguyên chỉ nhìn vào hiện trạng quốc nội của VC. Hai cái nhìn ở hai hướng khác nhau thì làm sao phê bình được nhau ! Nhưng vì Hữu Nguyên thiếu kiến thức nên đã nhập hai quan điểm đó làm một và đã nói lên những thắc mắc không cần có. Quan điểm của Ts Nguyễn Đình Thắng là Quang Phục Quê Hương trong tương lai, là muốn chà đạp danh dự của VC trong hiện tại qua việc chúng bất lực “ bảo vệ tổ quốc” VN.
Trung Cọng chỉ có thể là đồng minh với VC khi cả hai có cùng một kẻ thù chung, nhưng một khi chúng đã đẩy kẻ thù đó ra xa và bắt đầu tranh giành chiến lợi phẩm thì chúng làm sao có thể là đồng minh được ! Thằng Tàu luôn luôn là thằng mang cơn bệnh đói dai dẳng mấy ngàn năm vì đã nghèo mà lại đẻ như chuột cho nên phải đi giành giật với người ngoài để kiếm sống, và chúng không thể bỏ thói quen cướp giật vì tính xấu này đã nằm trong huyết quản, vì thế khi Hồ Chí Minh đem lòng thân thiện và nhờ vả bọn Tàu thì ông ta đã ngu dại nghĩ rằng mình sẽ khôn ngoan không để bị chúng cướp đoạt trong tương lai. Có thể HCM và ĐCSVN tưởng mình khôn ranh hơn thằng Tàu nên ỷ y vào cái ranh vặt của mình, nhưng vì bị mê muội bởi chủ thuyết CS cho nên mất đi cảnh giác với con bạch tuộc Tàu có túi tham vô đáy.
VC và TC không thể là đồng minh với nhau ngoại trừ trong một mục tiêu ăn cướp chung. Nhung khi đã thành tựu việc ăn cướp thì lại đến giai doạn chia của, và chúng bắt đầu đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
VC hiện nay không còn là đồng minh của TC mà chỉ là nô lệ của chúng, đang mang trên đầu chiếc vòng kim cô không thể gở ra nỗi cho nên đành phải phục tùng vô điều kiện bọn phương Bắc xâm lăng này. Việc phục tùng tuyệt đối này có thể sẽ đem lại sự sống còn cho Đảng CSVN, nếu không thì chúng sẽ chết thảm cả xác lẫn hồn.
Việc VC phản bội đàn anh TC và phản bội Đảng của mình là cái án tử hình cho chúng vì CS không hề có chủ trương tha thứ và bỏ qua, mà chúng luôn áp dụng chính sách tận diệt, và đó là chuyện rất thực tế. Hãy nhìn xem cảnh tượng giết chóc và giam cầm quân nhân cán chính của VNCH sau khi họ đầu hàng thì đủ biết hình phạt dành cho bọn phản bội lại chúng sẽ khốc liệt ra sao. Kim Jong Un của Bắc Hàn đã xử tử những kẻ nó nghi ngờ tàn bạo ra sao thì cũng biết được bọn VC sợ sự trả thù của TC đến chừng nào !!
Các quốc gia tự do dù có phản nhau thì họ vẫn có thể tiếp tục sống hòa bình và hợp tác với nhau, vì thế giới tự do không theo chủ nghĩa cực đoan nào mà chỉ sống bằng phồn hưng kinh tế trong tự do cho nên không có kỳ thị chủ thuyết và thù truyền kiếp, nhưng đối với các nước CS có chung một chủ nghĩa cực đoan, thì việc phản nhau chỉ đưa đến tiêu diệt nhau thôi. Trước đây chỉ vì chũ nghĩa xét lại mà trong Đảng CS cũng giết nhau chí chóe, huống nữa bây giờ chúng đã từng phản bội nhau ở cấp quốc gia thì làm sao có thể hòa mình trở lại để làm “đồng minh” ? Chủ nghĩa CS và tổ chức Đảng của chúng chẳng khác nào một tôn giáo cực đoan (Hồi Giáo chẳng hạn) và cái giáo hội cực đoan đó chỉ biết tuân lệnh của lãnh đạo. Hồi Giáo triệt hạ kẻ phản đạo ra sao thì CS cũng sẽ triệt hạ nhau như thế. VC đã từng phản TC cho nên TC không thể nào làm đồng minh với VC được nữa, giống như một ông chủ bị con chó cưng của mình cắn rách mặt thì ông ta sẽ không còn bao giờ vuốt ve nó nữa mà phải cách xa nó với mọi biện pháp đề phòng hoặc cho vô nồi mà thôi !
VC đã phản TC thì chúng đã mang án tử hình rồi, và giờ đây chúng phải một mực vâng lời TC kẻo bị treo cổ. Ai đang bị án treo tử hình cũng có 2 cách giữ mình, một là vâng lời tuyệt đối, hai là theo khổ nhục kế để mong tìm đường thoát thân. Xưa kia Câu Tiển có cơ hội thoát thân vì nước Việt của ông thời đó không bị khống chế toàn diện, nhưng nay nước VN của Đảng CSVN đã bị TC kiểm soát khắt khe nên bọn này khó bề thành công chơi trò khổ nhục kế.
Vì thế khi Hữu Nguyên cho rằng VC đang là đồng minh của TC thì xem ra khá trẻ con, vì VC hiện nay chỉ là tay sai, là nô lệ, là “tên tử tội” sẽ bị xử tử vì đã từng phản bội TC. Việc Hữu Nguyên tâng bốc VC lên làm đồng minh của TC có nghĩa là ông đang nhìn thấy VN như là một quốc gia hoàn toàn độc lập có quyền lực và vai vế đồng minh với đại Trung Quốc. Cái nhìn của Hữu Nguyên đã tự ý bóp méo sự thật. Sự thực bóp méo này có mục đích duy nhất là nhắm đả kích Nguyễn đình Thắng theo kiểu trẻ con thôi. Theo tôi, quan niệm của Hữu Nguyên cho rằng VC là đồng minh với TC chỉ là 1 nửa sự thật chứ không phải là “rien que la vérité” như độc giả trên đã viết. Lời tâng bốc VC của Hữu Nguyên không thuyết phục được ai mà còn cho thấy tác giả cố tình bỏ rơi chính nghĩa (quốc gia) là phải đánh sập mọi giá trị của kẻ thù VC bằng mọi phương tiện chứ không phải là nâng giá trị của chúng lên. Tại sao khi người ta nói VC yếu và cô đơn thì mình lại nói ngược rằng VC mạnh và có đồng minh lớn là TC ? Lối văn chương của Hữu Nguyên làm nãn lòng chiến sĩ quá đi thôi !!
Thắc mắc 2: TC muốn sự tiếp tay của VC hay là muốn lật đổ chế độ VC để xâm lăng ?
(2) Câu thắc mắc này không phân định rõ ràng vì tác giả đã không nhìn rõ được sự bất lực của chế độ VC dưới sức ép của TC.
Dã tâm xâm lăng của Đế quốc Trung Hoa đã có từ mấy ngàn năm nay chứ không phải chỉ ở vào thế kỷ này với VC thôi đâu. Bởi lẽ hiện nay VC là nô lệ với án treo tử hình cho nên TC không cần nói đến xâm lăng cũng chẳng cần lật đổ gì nữa, vì hai phương cách này không còn cần thiết ở VN. Thằng TC đâu cần phải tìm cách hiếp dâm vợ của thằng VC vì bọn này đã quá sợ nên đã ngoan ngoãn dâng vợ cho nó trước rồi. Nó mới ra oai bắn gần 80 bộ đội không võ trang tại đảo Gạc Ma mà toàn Đảng đã run gần chết và nín thinh thì đủ biết sự lật đổ hay xâm lăng chẳng còn cần thiết nữa.
Thắc mắc 3: Đúng hay sai khi nói rằng CS Hà Nội không còn điểm tựa Trung Cọng nên chúng bơ vơ ?
(3) Câu thắc mắc này khá ngớ ngẩn vì không nói rõ “điểm tựa” vào TC thuộc lãnh vực nào. Cần phải minh định điểm tựa đó là gì, về kinh tế, về quân sự, về bảo vệ tổ quốc hay về chống đối thế giới tự do ?? Không định hướng được câu thắc mắc của mình mà lại hỏi bâng quơ thì ai mà buồn trả lời đây ? Ha ha !
Về mặt “ bảo vệ tổ quốc” thì câu nói của Nguyễn Đình Thắng rằng “ VC lẽ loi cô đơn” hoàn toàn đúng sự thật, vì hiện nay chẳng có ai đứng sau lưng chúng trong việc giúp chúng bảo vệ quê hương cả mà chỉ có đồng minh Tàu đứng sát nách để sẵn sàng đưa tay đón nhận và sát nhập nước VN vào nước Tàu thôi ! Chẳng qua Hữu Nguyên muốn lái chủ đích của câu hỏi lệch sang đề tài “giúp chúng bán nước” cho nên mới cho rằng VC không cô đơn. Đây là một sự lèo lái mục tiêu lệch hướng để có cơ hội nói nhăng nói cuội thôi, đó là bản chất “nói láo ăn tiền” của một nhà báo, không có chuyện cũng đặt bày cho có để viết báo kiếm cơm.
Khi bào chữa cho rằng VC không cô đơn mà có sức mạnh tập thể vì có TC làm đồng minh thì Hữu Nguyên đã cố tình bào chữa cho quyền lực của “anh em nhà Cọng Sản” đang mưu đồ sát nhập VN vào TQ, sự bào chữa đó đã vô tình phản lại tuyên truyền của phía quốc gia, làm hại cho tinh thần chiến đấu của các chiến sĩ tự do đang đấu tranh để phá vỡ mưu đồ sát nhập này.
Thắc mắc 4: NVTN ở Mỹ có nên đòi chính phủ Mỹ không cho VC cầu cạnh không ?
(4) Khi đặt câu hỏi thắc mắc này thì Hữu Nguyên ắt hẳn đã có câu trả lời cho mình rồi, vì ở phần giả thuyết của bài, Hữu Nguyên đã tạo ra nhiều màn kịch nham hiểm độc hại mà chính quyền Mỹ đang dàn dựng ra để giúp VC thành công và triệt tiêu mọi phản kháng của NVTN. Quả thật nếu bài này được dịch ra bằng Anh Văn mà cho Mỹ đọc thì Hữu Nguyên chắc sẽ được tuyển dụng làm “phe đối thủ giả tưởng” trong chính quyền Obama. (trong chiến lược, ngành an ninh tình báo thường lập ra một “phe địch đối lập” trong nội bộ của mình, và nhiệm vụ của số người này là phải vắt óc nghĩ ra những kế hoạch phá hoại, giúp cho ngành an ninh tình báo tìm ra phương pháp đối phó hữu hiệu). Những giả thuyết của Hữu Nguyên chỉ là tưởng tượng (chứ không phải “toute la vérité) cho nên không cần phải tranh luận vì sự trúng sai của giả thuyết không thể nào minh xác được. Vậy thì nói ra để làm gì ? Chẳng nêu ra được sự thật nào “rien que la vérité” mà chỉ là “rien que l’imagination”.
Ngoài ra quan niệm của Hữu Nguyên dựa theo Mỹ cho rằng “khó có quốc gia nào vĩnh viễn là bạn hay vĩnh viễn là thù” thì quan niệm này chỉ có ở những nước không có văn hóa thuần chủng truyền thống mà thôi chẳng hạn như nước Mỹ là nước được gọi là Hiệp Chủng Quốc (có nhiều chủng tộc gom lại) Văn hóa của nước Mỹ là đa dạng cho nên dễ tạo điều kiện hòa đồng với thế giới, chóng quên thù xưa, không phân chia màu da sắc tộc. Nhưng ở Việt Nam là thuần chủng và nước Tàu (được gọi là Đại Hán) cũng là thuần chủng thì ắt sẽ có văn hóa truyền thống riêng biệt, và các văn hóa đó có những xung khắc truyền kiếp muôn đời. Ngay tên nước Trung Hoa cũng phản ảnh một truyền thống lấn áp truyền kiếp lên các nước lân cận vì họ tự cho mình là cái “rốn của vũ trụ” buộc các nước lân bang phải phục tùng. Mong rằng ông Hữu Nguyên đừng mất đi căn tính Việt Nam trong dòng máu của ông để đừng quên Tàu (Trung Hoa) vốn là kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt, và chớ nên mang tinh thần chủ bại để sợ sệt các lực lượng “đồng mình CS” rồi rút đầu thụt cổ đối với kẻ thù mà ngược lại chỉ biết dùng chút can đảm còn sót trong gan mật để đánh phá lại những anh em tỵ nạn của mình là những người đang toan tính và ra sức hạ gục cái uy tín của các “đồng minh CS” đó. Đả kích anh em như thế chẳng những chẳng mang lại cho ông thành tích tốt đẹp gì mà chỉ khiến cho các cộng đồng NVTN tin và run sợ theo ông truớc sức mạnh của các “đồng minh CS” đó.
Cũng xin nhớ rằng, khi một chiến hữu của mình có một chiêu thức đánh CS, dù chiêu thức đó không hợp với thói quen và thể chất của mình thì cũng đừng ra rả phản kích chống đối, vì trên đời này cần có sự cọng tác với nhau thì mới tạo nên được kết quả khả quan. Nếu mọi NVTN đều bảo thủ và khư khư độc đoán một chiều như ông thì chắc chắn sẽ chẳng bao giờ thắng được VC.
Để kết luận, bài viết của ông chứa đựng sự thật (vérité) chẳng bao nhiêu, nhưng vì quá tô điểm thêm màu mè hoa lá nên đã khiến độc giả tưởng đó là chân lý nên khen lấy khen để.

JB Trường Sơn

---------------
Nghĩ gì về lời tuyên bố của TS Thắng?!
Hữu Nguyên (huunguyen@saigontimes.org)
Trong bài “Tổng Vận Động Cho Nhân Quyền Ở Việt Nam Tại Quốc Hội HK”, đăng trên Việt Báo Online ngày 20.6.2015, có đoạn: …Tại Nhà hàng Thần Tài, trước ngày vận động ở Quốc Hội HK, TS Nguyễn Đình Thắng cho biết, chúng ta đang có một cơ hội rất lớn để thay đổi đất nước, bởi vì hiện nay, chưa bao giờ chế độ CSVN ở thế yếu như bây giờ. Họ đang cầu cạnh Hoa Kỳ để tháo gỡ những nguy cơ sụp đổ, cũng như chưa bao giờ chế độ CS VN bị cô đơn như bây giờ, bởi đồng minh độc nhất của họ từ mấy chục năm qua là Trung Cộng, nay chính Trung Cộng trở thành kẻ xâm lược. Mất đồng minh, Hà Nội không còn điểm tựa nữa thành ra Hà Nội bơ vơ, phải bám vào chỗ này chỗ kia, gần như hoảng loạn. Hà Nội đang cần Hoa Kỳ về mọi mặt.
THẮC MẮC
Đọc lời tuyên bố trên, chúng tôi thắc mắc:
1. Căn cứ vào những bằng cớ hợp tình hợp lý nào, TS Thắng có thể khẳng định, nay Trung Cộng không còn là đồng minh của CS Hà Nội?
2. Dã tâm của Trung Cộng là muốn thôn tính Việt Nam với sự tiếp tay của bè lũ CS Hà Nội, hay Trung Cộng muốn lật đổ CS Hà Nội để xâm lăng VN?
3. TS Thắng nói, hiện nay CS Hà Nội không còn điểm tựa Trung Cộng, nên chúng bơ vơ hoảng loạn. Điều này đúng hay sai?
4. Nếu CS Hà Nội đang cầu cạnh Hoa Kỳ để tháo gỡ những nguy cơ sụp đổ, thì người Việt ở Mỹ có nên đòi chính phủ Mỹ không cho cầu cạnh, để CS Hà Nội phải cáo chung hay không?
Theo Hội Nghị Thành Đô, VC nhập cảng vải từ TQ để may quân phục giống như của TC, sẵn sàng cho VC trở thành quận huyện của TC. Hình trên: Ngày 15.5.2015, Bộ trưởng quốc phòng VC Phùng Quang Thanh (phải) và Bộ trưởng Bộ Quốc phòng TC Thường Vạn Toàn bắt tay trên cầu Hồ Kiều, biên giới Việt-Trung .
SỰ THỰC: Chúng tôi hoàn toàn không đồng ý với lời tuyên bố của TS Thắng. Chẳng lẽ TS Thắng không biết, rất nhiều sự kiện lịch sử và thực tế, chứng tỏ mối quan hệ giữa bè lũ CS Lê Chiêu Thống Hà Nội và Trung Cộng là quan hệ chủ tớ, sinh tử và hiện nay mối quan hệ đó bền chặt hơn bao giờ hết. Bằng chứng cụ thể, sau Hội Nghị Thành Đô ngày 3.9.1990, TC đã ngang ngược đòi VC phải thực hiện 6 điều và VC đều ngoan ngoãn làm:
1. Trong vòng một năm, phải rút khỏi Campuchia;
2. Chấp nhận vẽ lại biên giới để cắt đất, cắt biển dâng cho TC.
3. Xin lỗi TC về cuộc chiến TC xâm lăng VN vào năm 1979.
4. Huỷ bỏ bản Hiến Pháp 1980, trong đó có đoạn chống phá TC.
5. Truất phế ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch khỏi Bộ Chính Trị và chức Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao.
6. Thay đổi quân phục VC giống như quân đội Trung Cộng, lót đường cho việc sáp nhập VN vào TC.
GIẢ THUYẾT
Xưa nay, nền tảng căn bản của ngoại giao giữa các quốc gia là quyền lợi hỗ tương. Trên nền tảng căn bản này, khó có quốc gia nào vĩnh viễn là bạn hay vĩnh viễn là thù. (*)
Nhìn vào mối quan hệ giữa Mỹ, Trung Cộng và VC hiện nay, chúng tôi có mấy giả thuyết.
1. Vì quyền lợi, Mỹ và Trung Cộng chẳng dại gì đánh nhau vì VC. VC cũng chẳng dại gì bỏ TC đi theo Mỹ. Và cả Mỹ, TC lẫn VC đều biết rõ điều đó.
2. Vì quyền lợi, Mỹ, TC và VC, một mặt bang giao mật thiết, mặt khác cùng tung hứng với nhau để tạo ra sự căng thẳng có kiểm soát trong vùng Biển Đông. Làm vậy, Mỹ có cơ hội bán vũ khí cho các quốc gia trong vùng; TC có cơ hội bành trướng, theo sự phân chia quyền lực được Mỹ cho phép; VC có cơ hội nặn lên “hiểm hoạ Bắc phương”, để một mặt trấn áp người dân trong nước, mặt khác dụ dỗ người Việt hải ngoại, chấp nhận sự lãnh đạo của CS, cùng chống ngoại xâm.
3. Cộng đồng người Việt yêu nước tại Mỹ, tuy không đông nhưng là biểu tượng của lương tâm và chính nghĩa, nên là một trở ngại to lớn đối với chính quyền cả Mỹ lẫn VC. Nhất là những khi các nhà lãnh đạo VC sang thăm Mỹ, phải đối diện những cuộc biểu tình rộng lớn với cờ VNCH và những khẩu hiệu phản đối, đã làm VC và chính phủ Mỹ đau đầu.
4. Để chấm dứt tình trạng đó, Mỹ và VC cùng thoả thuận soạn thảo vở kịch đấu tranh nhân quyền gồm 3 màn:
Màn một, bên cạnh những nhà đối kháng thật, VC sẽ nặn lên những nhà đối kháng giả.
Màn hai, VC giật dây cho những cá nhân, tổ chức, báo chí... thân cộng tại hải ngoại, vận động cộng đồng và chính giới Mỹ, đòi VC thả những nhà đối kháng.
Màn ba, khi chính giới Mỹ lên tiếng đòi thả, VC sẽ giữ lại những nhà đối kháng thật (như Cha Lý), và trục xuất những nhà đối kháng giả sang Mỹ để nằm vùng, gây phân hoá cộng đồng người Việt hải ngoại. Kết quả, những cá nhân, tổ chức thân cộng tại hải ngoại lập được thành tích, trở nên có uy tín với cộng đồng; Chính giới Mỹ cũng thoả mãn lương tâm, tưởng mình có công lao đóng góp cho nhân quyền VN; cộng đồng người Việt cũng vui mừng, vì thấy mình có sức mạnh khiến chính giới Mỹ tạo áp lực với VC và VC phải ngoan ngoãn vâng lời. Vui mừng mà họ không hiểu, chính giới Mỹ đều hành xử vì quyền lợi. Vì quyền lợi, nên 60 năm trước, họ quyết định đưa quân vô tham chiến, chống CS xâm lăng, bảo vệ Miền Nam tự do. Rồi cũng vì quyền lợi, họ quyết định bỏ rơi Miền Nam.
5. Sau thời gian bốn, năm năm, khi những vở kịch ba màn được thực hiện thành công, nhiều nhà đối kháng chống cộng được VC cho ra tù, sang Mỹ, VC và Mỹ liền lèo lái để biến những cuộc biểu tình đấu tranh chống CS, đòi nhân quyền rầm rộ trên nước Mỹ, trở thành những cuộc vận động hành lang trong Quốc Hội Mỹ. Khi đó, sẽ có hàng chục DB, TNS Mỹ tham dự, vì mọi người đều hiểu, đó là vở kịch đã được soạn sẵn, tất cả đều nhập vai một cách hoàn hảo, những lời tố cáo, phản đối, thậm chí chửi bới qua lại giữa Mỹ, VC, cộng đồng... đều thi nhau xuất hiện trên các mặt báo, các trang web, TV, Radio… để rồi cuối cùng, kết quả thật rực rỡ. Chính giới Mỹ, VC, các nhà đấu tranh dân chủ cuội, phóng viên, ký giả, tay chân nằm vùng… đều hạnh phúc say men chiến thắng. Còn dân tộc VN, những người bị lừa đảo, lại tiếp tục sống trong đau khổ nhục nhã…

Hữu Nguyên

No comments:

Post a Comment