Friday, 17 June 2016

Trình độ thấp kém của Trương Minh Hòa.

Trình độ thấp kém của Trương Minh Hòa.

JB Trường Sơn

Vừa qua ông Lê Hùng Bruxelles chủ diễn đàn Ba Cây Trúc có viết bài " Diễn đàn Ba Cây Trúc và nguyên nhân thành hình" trong đó giải thích ý nghĩa của hình tượng Ba Cây Trúc. Đọc qua ai cũng hiểu Ba Cây Trúc tượng trưng cho tinh thần quân tử trung trực của chính phủ Ngô Đình Diệm và sự đoàn kết keo sơn của 3 anh em họ Ngô để giữ gìn danh dự và độc lập cho quê hương Việt Nam, thế mà tác giả Trương Minh Hòa đã bôi lọ danh xưng Ba Cây Trúc bằng xú từ BA CĂN CỌT (tức Ba Con Cặt). Trước đây y đã đổi tên Ba Cây Trúc thành Ba Cây Sậy cũng chưa xúc phạm lắm, nhưng nay, cụm từ "Ba Căn Cọt" là một sự phỉ báng quá mức lên hình tượng của 3 anh em nhà họ Ngô, gián tiếp nói rằng 3 vị này chỉ là 3 "con cặt". Một sự bất kính khả ố không thể tưởng tượng nổi của một Thiếu Uý Chiến Tranh Chính Trị của QLVNCH. Chúng tôi đòi hỏi Trương Minh Hoà phải xin lỗi về sự xúc phạm này.
Sở dỉ tên thiếu úy Trương Minh Hòa lộng ngôn như vậy là bởi trong bài của ông Lê Hùng có phê bình về tư cách của y và thách thức xem y có dám chường mặt ra trước truyền thông của người Việt ở vùng Melbourne -Australia hay không vì ở đó ông Lê Hùng cho rằng chẳng ai thích lối viết thô tục của Trương Minh Hòa cả.
Đành rằng khi bị đả kích thì nạn nhân có quyền phản ứng trả đủa, nhưng không thể lấy biểu tưọng cao quý của người ta để chà đạp và bôi lọ được. Chẳng hạn một số Phật Tử Gian chỉ vì ghét người Công Giáo mà đã đem Chúa Jesus và Mẹ Maria của đạo Công Giáo ra để chà đạp và bôi lọ bằng những từ ngữ dơ dáy. Đó là một hành vi phạm thượng vô lý và vô luân khiến người công chính phải phỉ nhổ và giới thần thánh hẳn cũng ngảnh mặt. Ở trường hợp Trưong Minh Hòa cũng thế, anh ta thô tục chà đạp lên biểu tượng thanh cao của Ba Cây Trúc chỉ vì anh vô giáo dục, không có khả năng ngôn ngữ lịch sự sơ đẳng để phản kích cá nhân của ông Lê Hùng. Cái "fair play" của người văn minh có học là biết đắn đo để lời đả kích của mình đánh trúng đích mà không xâm phạm đến những gì ngoài phạm vi. Việc đả kích đánh phá bừa bải đã thuộc về quá khứ rồi. Với thời buổi văn minh, khi đánh vào địch quân, người ta không còn thả bom vung vít lên những nơi có dân lành cư ngụ mà chỉ đánh chính xác vào những mục tiêu quân sự và kinh tế thôi. Ví dụ, Lê Hùng đả kích nhân phẩm của Trương Minh Hòa thì TMH cũng sẽ nhắm đánh vào nhân phẩm của LH chứ không đi xa vào tôn giáo hay biểu tượng tinh thần tốt đẹp của LH.
Với trình độ thấp kém và thô tục của Trương Minh Hoà trong lãnh vực chiến tranh chính trị này, thì không lạ gì trong quá khứ y đã không thể thăng quan tiến chức mà luôn bị người ta "đì" sát ván vào quân hàm thiếu úy từ ngày ra quân trường cho đến ngày mất nước mà chẳng ngóc đầu dậy được. Y đã thừa nhận y là thằng lính "ba gai" thiếu kỷ luật nên không thể được đề cử. Quá khứ đã vậy và bây giờ cũng vậy, y cứ mãi bò cằn trong phạm vi thô tục hạn hẹp của y cho nên chẳng mấy ai thưởng thức được văn chương của y ngoại trừ một vài hang ổ rắn rít thích nuôi những loại bò sát hay côn trùng dơ dáy độc hại.
Trương Minh Hoà mang cố tật là thích chụp mũ mà chẳng có kiến thức, chẳng hạn nghe tên tôi là JB Trường Sơn đã từng viết bài bênh vực đạo luật S-219 của Ngô Thanh Hải, đã đả kích Lão Móc và Duyên Lãng Hà Tiến Nhất về những sai lầm của họ thì y lập tức phản ứng theo kiểu con chó trung thành, thấy ai cãi vã tranh luận với chủ của nó thì sủa vang làng chuyển xóm. Y buộc chặt chụp mũ tôi là "Vẹm Tân" mà chẳng hề biết tôi là người như thế nào, có quá trình chính trị ra sao, lập truờng quốc gia chống Cọng vững chãi cỡ nào…, y chỉ biết rằng tôi tên là Sơn vì đã từng nghe ai đó gọi tên tôi như vậy. Với kiến thức hạn hẹp như vậy mà cũng dám rộng miệng đi chuởi mọi người thì quả là táo bạo và ngu đần. Có thể Trương Minh Hoà tự biết mình chẳng có giá trị cao cho nên mỗi lần có dịp nói về mình thì anh ta cứ rêu rao về cuốn sách " The Dark Journey" mà anh ta đã viết ra bằng tiếng Anh sau 25 năm thai nghén (kể từ năm 1984) và đuợc một nhà xuất bản ở Mỹ ấn hành vào năm 2010 (vì bên Úc chê không chịu in ấn). Hữu xạ tự nhiên hương, nếu sách hay thì người ta sẽ ca ngợi, đâu cần phải rêu rao và vin vào "sự vĩ đại của Tập đoàn xuất bản Mỹ" để nâng cao giá trị của sách mình viết ? Ấy thế mà Trương Minh Hòa vẫn tự quảng cáo cho mình. Tuy nhiên, cũng đáng khen cho Trương Minh Hòa vì đã góp phần của mình vào rừng sách mà người Việt Tỵ Nạn đã viết ra và in ấn bằng Anh Ngữ bấy lâu nay để giúp người ngoại quốc biết thêm về những tội ác của VC trong trại cải tạo và hành trình gian khổ của người tù VNCH trong trại cải tạo của VC như thế nào. Nhưng cũng đừng vì sự đóng góp này mà tự cho mình là cao cả và xuất sắc để cứ khoe khoang vênh váo. Cuốn sách The Dark Journey chỉ có vỏn vẹn 238 trang thì có là bao, và thời gian cải tạo của TMH cũng chỉ trong vòng 5 năm thì làm sao có đủ kinh nghiệm đau thương như những chiến hữu khác đã trải qua trên 10 năm bị đày đọa tại các vùng đói lạnh của miền Bắc VN. So sánh với cuốn THÉP ĐEN của Đặng Chí Bình thì cuốn The Dark Journey của TMH chỉ là cỏ rác.
Một con người kiêu ngạo thường nảy sinh ra hành vi quái dị, và những con người có tính "giang hồ" không chịu khuất phục mà lại bị "đì" như TMH ắt sẽ phát sinh ra nhiều phản ứng thô lổ phản loạn bất chấp mọi người và mọi nguyên tắc đạo đức của xã hội. Cứ đọc văn chương của TMH thì biết cái miệng của anh ta thích "nói lái" dơ bẩn và thích ghép thêm chữ vào tỉnh từ "qualificatif" để biến ý nghĩa của nó thành thô tục xấu xa. Cũng may là với tiếng ANH sơ đẳng của mình, TMH không có đủ khả năng để nói lái để biến văn chương Anh ngữ thành dơ dáy, cho nên sau khi bị từ chối khắp nơi, cuối cùng cũng được nhà xuất bản Eloquent Books chấp nhận in ấn tác phẩm của anh ta thành sách, nếu mà họ đọc được tác phẩm tiếng Việt dơ dáy của TMH thì dù có trả tiền cho họ, họ cũng sẽ vái dài, chẳng dám phổ biến tác phẩm của một tên điên đảo và thiếu kiến thức như vậy. Với cái vốn liếng tiếng ANH "học lén tự điển" ở trong tù thì chẳng có gì phải khoe khoang vì văn chương là bao la và vô tận, dù cho có rành văn phạm mấy đi nữa cũng chưa chắc viết hay để độc giả thưởng thức huống gì là chỉ học ngữ vựng (words only). Thử hỏi từ thời xa xưa cho đến nay, người Việt học thức tràn đầy nhưng có được bao nhiêu người trở thành văn thi sĩ được ái mộ? Ở trên thế giới cũng vậy, người học thức hằng hà sa số, nhưng văn học sử ghi lại đuợc bao nhiêu số lượng văn thi sĩ nỗi tiếng được thế giới hâm mộ thưởng thức ? Tác phẩm The Dark Journey được in ấn chỉ là nhờ nội dung "lạ lẩm" đối với người Tây Phương mà thôi. Cũng giống như cuốn tiểu thuyết Doctor Zhivago của Boris Pasternak, sở dĩ nó nỗi tiếng là vì thế giới Tự Do khan hiếm tin tức về cái Thế Giới CS bị khép kín sau bức màn sắt cho nên nó mới được ca tụng và làm phim, chứ thực sự, đối với dân Việt đã từng sống dưới chế độ VC, chuyện Doctor Zhivago cũng chỉ được liệt vào hạng tầm thường chẳng đáng để cho người VN đọc. Cũng may cho câu chuyện này vì sau khi được làm thành phim, nó được nỗi tiếng nhờ bản nhạc chủ đề là "Người Tình Lara" (Lara's theme của Maurice Jane) quá hay và tài dàn dựng khéo léo của đạo diển khiến khán giả cảm xúc mà thôi. Cũng thế tác phẩm The Dark Journey chẳng có gì xuất sắc để tác giả của nó phải khoe khoang vênh váo.
Có lẽ vì tự kiêu cho nên Trương Minh Hoà chẳng xem ai ra gì. Sự tự kiêu này hẳn phát xuất từ hiện tượng "trong thế giới mù thằng chột làm vua" vì TMH chỉ ở quanh quẩn trong vùng Perth tận phía Tây của nước Úc cách xa mọi nơi đô hộ và trù phú khác như Sidney-New South Wales, Melbourne-Victoria, Brisbane-Queensland, thủ đô Canberra, cho nên sinh thói trịch thượng xem thường đồng hương ở những nơi khác mà y chẳng biết mô tê gì. Y chuyên dùng những từ ngữ hạ cấp để gán lên người này kẻ nọ, tự cho mình quyền chụp mũ lung tung những ai y không thích và nghi ngờ. Y đúng là một con người thiếu mực thước cho nên hành vi trở nên bất kham. Một con người học thức thì phải biết dùng đến cương lĩnh và quy luật để lèo lái tư tưởng của mình chứ không để nó tung tác như bọn gian tà thảo khấu VC. Đừng tưởng khi mình nói lên lời thô tục mất dạy là được thưởng thức đâu, chỉ có bọn mất dạy thuộc phường chợ búa cướp giật mới thưởng thức được thứ văn chương đó thôi, còn người lương thiện và chính trực thì họ xem tác giả của những văn chương thô tục đó như là bộ phận của cơ thể sản xuất phân, hằng ngày chỉ biết tống xuất đồ dơ dáy phế thải ra ngoài.
Tại sao một nhà văn lại không có khả năng viết lách trung thực và ngay thẳng ? Tại sao giữa bao nhiêu từ ngữ chỉnh đốn chính xác không chọn mà lại thích dùng toàn ngôn ngữ của phường mất dạy hạ cấp, chả đạp lên mọi giá trị thanh cao của cuộc đời ? Tại sao biểu tượng BA CÂY TRÚC cao quý lại được Trương Minh Hòa biến thành thô tục nhơ nhớp là BA CĂN CỌT (tức Ba Con Cặt) ??
Quý độc giả nhớ đó, Trương Minh Hòa là thứ văn sĩ hạ lưu đến như vậy, không những y hạ lưu mà những nơi y gởi bài nhơ nhớp đến để cho đăng thì nơi đó hẳn không khác gì một cầu tiêu cho phép người ta đến phóng uế. Và hẳn là như vậy !
Thật quá xấu hổ !!!




No comments:

Post a Comment