Hãy ngưng khi chưa muộn.
Ca dao Việt Nam có câu :
"Khôn ngoan đối đáp người ngoài
Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau"
Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau"
Nhưng hiện nay, có bao người tự xưng là mình mang đầy chính nghĩa quốc gia nhưng họ lại đi chống lại và phỉ báng những người đang tranh đấu cho chính nghĩa này !
Tại sao lại có hiện tượng ngược ngạo người quốc gia hại người quốc gia như thế ?
Thiển nghĩ rằng đã có sự hiểu lầm giữa họ, nhưng đã gọi là hiểu “lầm” thì phải tìm cho ra sự thật để phá giải hiểu lầm, chứ tại sao lại cứ say sưa chống đối và chưởi tiếp như thể mình đã nắm hết chính nghĩa trong người còn người khác thì phi chính nghĩa vậy ??
Có bao giờ người làm nghề chưởi bới bỏ ra chút thì giờ để lắng nghe lời khuyên nhủ của kẻ điềm đạm để nhận ra mình đã đi quá trớn vì quá say sưa hay không ?
Nhưng đã gọi là say sưa (intoxicated - nhiểm độc) thì làm sao có đủ lý trí để lắng nghe lời phải trái được ? Vì thế phải kết luận rằng, những kẻ đang say máu ngà thì xem ra bất trị, ngoại trừ họ được ai đó tát nước lạnh vào mặt để thoát ra khỏi cơn mê muội mà thôi.
Quý vị đã bao giờ thấy hai con chó say máu cắn nhau chưa ? Nhà tôi trước đây nuôi nhiều chó, mới đầu thì bọn chúng xem ra cũng hòa bình với nhau, nhưng sự không may cũng thường xãy ra khi một con vì giành ăn hoặc giành gái mà xung đột với con kia, và khi trận chiến xãy ra thì sau đó chúng đã trở thành thù nghịch, và nếu không khôn khéo tách rời chúng thì sẽ có những trận hổn chiến kinh hoàng. Chúng đã hóa điên cho nên hễ càng bị cắn đau thì nó càng hung dữ hơn và sẽ lồng lộn để cắn trả mong hạ được kẻ thù.
Có người khi muốn ngăn hai con chó cắn nhau đã dùng gậy để đánh chúng, nhưng càng đánh thì hầu như càng khiến chúng bám sát nhau để cắn dữ dội hơn. Và phương pháp hiệu nghiệm để tách bọn chó cắn lộn ra khỏi nhau là "tạt nước lạnh" vào mặt chúng. Bảo đảm 100% là chúng sẽ chấm dứt cuộc chiến ngay, vì chỉ có nước lạnh mới dập tắt lửa mau chóng, chứ dùng chổi chà hoặc gậy gộc để đánh thì còn lâu mới ngăn chận được cơn say chiến đấu của chúng.
Cũng thế, muốn ngăn chặn một kẻ hàm hồ mất dạy đang chưởi bới mình thì chẳng bao giờ nên dùng lời chưởi bới để trả đủa vì sẽ không mang lại kết quả mong muốn mà phải dùng một biện pháp làm cho họ lạnh buốt trong tâm hồn. Đó là những “gáo nước lạnh tinh thần” ma người khôn ngoan và tinh anh có thể dùng để chận đứng mọi cuộc hổn chiến giữa loài người.
Gáo nước lạnh tinh thần là gì ? Xin thưa, đó làm cho họ nhận thức rằng họ đang ở trong tình trạng nguy hiểm mất hết danh dự hoặc tiềm lực trước một sự de dọa mới mà họ không ngờ tới.
Trong đệ nhị thế chiến, nước Nhật đã tấn công Mỹ như một con chó điên khiến Mỹ khá điêu đứng. Mỹ muốn hù doạ Nhật bằng cách hé hộ cho họ biết về vũ khí nguyên tử của Mỹ, nhưng Bộ quốc phòng Mỹ nghĩ rằng nếu hù dọa họ trong cơn cuồng nộ mất trí thì chỉ khiến họ đề phóng và lì lợm thêm, phát điên lên và liều chết, và nước Mỹ thì không muốn đẩy nước Nhật vào chốn diệt vong, vì thế họ chỉ đột ngột tạt cho 2 gáo nước lạnh, tức cho nổ hai quả bom nguyên tử nhỏ cở 15.000 tấn TNT ở hai thành phố nhỏ Hiroshima và Nagasaki khiến Nhật tỉnh mộng và phải đầu hàng vô điều kiện ngay sau đó vì nhận thức được ngay rằng mình không thể chiến thắng bằng quân sự. Sự tổn thất nhân mạng do hai quả bom đó là vào khoảng 150 ngàn người chết, chết ngay tại chỗ hoặc chết vì phóng xạ về sau. (So với cuộc chiến tại Việt Nam do Hồ Chí Minh xúc tiến thì số tử vong này chỉ bằng 1/20 số tử vong tại Việt Nam - Chiến tranh VN đã khiến cho trên 3 triệu người chết (theo tài liệu trên Wikipedia http://en.wikipedia.org/wiki/Vietnam_War_casualties)
Nhật Bổn đã bị gáo nước lạnh tạt vào mặt nên đã tỉnh mộng chiến tranh. Nếu không bị tát gáo nước vào mặt thì ắt nước Nhật sẽ chết thêm hàng triệu người nữa mà chẳng mang lại một chiến thắng nào.
Một gáo nước lạnh khác đã được tạt vào đám đông cuồng loạn khi chúng kéo một người đàn bà ngoại tình đến trước mặt Đức Jesus và đòi ném đá bà với thái độ thách thức cách xử trí của Ngài, nhưng Ngài đã làm họ chưng hửng khi nói rằng : “Ai không có tội thì hãy ném đá bà ấy” (Gioan 8:7), thế là ai cũng chùn bước vì họ biết Chúa có thể trình bày giữa đám đông những tội lỗi mà họ đã phạm vì Ngài có khả năng nhìn xuyên quá khứ tội lỗi của mọi người.
Khi một kẻ đã say máu ngà trong sai lầm thì dù quý vị có dùng cách dịu ngọt gì để thuyết phục họ thì cũng khó làm cho họ tỉnh ngộ được. Bảo đảm với quý vị là trong 10 người đang say máu thì hoạ hoằn chỉ có 1 người giác ngộ, còn 9 người kia đều vẫn tiếp tục tự thuyết phục rằng mình vẫn đúng.
Quý vị không tin ư ? Nhà tâm lý học Dale Carnegie người viết ra cuốn sách "Comment se faire des amis" (làm sao ăn nói / hành động để khiến người lạ trở thành bạn hữu với mình) đã nhìn nhận rằng: một con người dù đã bị mọi người chứng thực là sai thì họ cũng có nhiều cách để tự chống chế cho mình, đó là tự bào chửa rằng mình bị ăn hiếp bởi xã hội bất công. Ông kể rằng : Tên tướng cướp Al Capone khét tiếng của New York vào thập niên 20 của thế kỷ trước, y giết người như ngóe, thế nhưng khi bị lực lượng Cảnh Sát bao vây và bắn trọng thương thì y dùng máu của mình viết lên vách rằng xã hội ăn hiếp nó ! Ông khuyên rằng, khi muốn kết bạn với một ai thì điều trước tiên phải nhớ nằm lòng là không nên chỉ trích người đó.
Chiến trường giữa quốc gia và cọng sản hiện nay không chỉ có 2 phe đối nghịch, mà mỗi phe tự chia ra làm nhiều nhóm có lập trường khác nhau, những nhóm này, thay vì nhìn chung một hướng vào kẻ thù của dân tộc là Cọng Sản thì lại đưa mắt nhìn vào nhau để cạnh tranh và đấu đá nhau. Sự đấu đá giữa gà con cùng một mẹ là do tính hiếu chiến và tham danh của những con gà con chưa ý thức được tình anh em.
Phương pháp đấu đá thịnh hành hiện nay của đa số phe phái tự xưng là quốc gia là dùng những ngôn từ thật hạ tiện và nhơ nhớp để hạ nhân phẩm của nhau mà không nêu ra được lý do chính đáng vì sao phải dùng những ngôn từ đó. Chẳng hạn khi một người có lập trường khác với mình thì người ta thường buộc miệng mắng người đó là NGU mà chưa khẳng định được họ ngu như thế nào và mình khôn ra sao, vì thế khi một ai dùng chữ NGU để phán lên người khác thì nên thận trọng kẻo cái ngu bật ngược trở lại vào mặt của mình, người nói ra chữ này phải chứng minh rằng cái ngu này áp dụng cho cái sai nào trong lập trường của đối phương.
Những tên Việt Gian theo Cọng Sản thích chưởi người quốc gia là ngu, nhưng cả thế giới ai cũng thấy Cọng Sản là ngu rõ ràng vì chúng đã mơ hảo huyền vào một chủ thuyết vô dụng, vô ích và vô khả thi, Ngu ở chỗ là chúng biết mình hoàn toàn sai đối với toàn cầu và nhân loại mà vẫn cứ làm chỉ vì lợi ích phe đảng cục bộ. Ngu ở chỗ đã hy sinh quá nhiều xương máu của anh em dồng đội cũng như của đồng bào ruột thịt mà kết quả cũng không bằng người khôn chỉ nói ra một tiếng hoặc đấu tranh bất bạo động cũng đủ mang lại độc lập tự do cho đất nước của họ.
Phe quốc gia cũng vậy, đã tự xưng là chính nghĩa mà lại dùng súng bắn càn vào anh em mình khiến sự thiệt hại còn hơn là phe địch gây ra cho mình. Sự ngu xuẩn của việc bắn lầm nhau khiến tụi Việt Cọng núp trong giao thông hào được dịp ôm bụng cười lăn vì chúng chẳng mất viên đạn nào mà cũng giết được kẻ địch của chúng. Cái ngu của phe quốc gia là ở chỗ đó !!
Vì thế khi mắng người khác ngu thì phải đề phòng coi mình có ngu trước họ hay không. Khi dương súng bắn thì hãy xem viên đạn bắn ra sẽ bay vào phía địch hay lại trúng phe ta.
Ông Liên Thành bấy lâu nay được phe quốc gia khen ngợi vì đã viết ra sách "Biến Động Miền Trung" vạch trần được những tội ác và tai họa do những tên Việt Gian gây nên khi bọn này cọng tác với Việt Cọng phá nát quê hương Việt Nam và tạo sự mất nước vào tay bọn xâm lược phương Bắc. Ảnh hưởng của cuốn sách này có giá trị lịch sử và sẽ trường tồn với sự tồn vong của đất nước, đó là một bài học điển hình để "ôn cố tri tân" hầu tránh những lỗi lầm cho hiện tại và tương lai. Thế nhưng, thử hỏi có ai học được bài học của quá khứ đâu ?
Miền Nam Việt Nam bị mất vì dân chúng miền Nam u mê tự chia năm xẻ bảy, đánh mất sự đoàn kết để trở thành yếu nhược trước kẻ thù. Nếu không có sự phân hóa này, nếu không có sự xúi dục của Việt Cọng khiến dân phản loạn chống chính phủ VNCH và chống Mỹ thì miền Nam Việt Nam đâu phải chết yểu và bị bán cho phương Bắc, mà ngược lại, nó sẽ vững mạnh và trường tồn. Chỉ vì bị mê muội mà dân chúng Miền Nam đã không chịu tự bảo vệ cho chính mình mà lại tự phá hủy sự đoàn kết của mình để cuối cùng lệ thuộc vào Cọng Sản. Họ đã muốn tự hủy thì quốc tế mắc mớ gì phải cản ngăn họ ? Họ đòi hỏi "Yankee go home" (sinh viên tranh đấu Phật Giáo đòi Mỹ hãy cút về nước) thì Mỹ sẽ rút quân khỏi Miền Nam để họ tự lo liệu theo ý muốn hầu đạt sở nguyện, để họ mở mắt thấy rõ được sự vinh nhục khi bỏ mồi bắt bóng.
Bài học do cuốn sách "Biến Động Miền Trung" thật rõ ràng như ban ngày, nó cho thấy nguyên nhân chính của việc mất nước là tinh thần tôn giáo bạc nhược của dân chúng miền Nam, dễ bị dụ dỗ để tự phân hóa dân tộc mình, dễ bị xúi dục để phạm tội ác giết hại anh em mình, và quyền lực của chính phủ VNCH dưới bàn tay thao túng của tôn giáo đã trở nên quá mỏng manh, nó cho thấy nước Việt rơi vào tay của quỷ dữ Cọng Sản chỉ vì dân chúng quá cả tin vào tinh thần trong sáng của tôn giáo mình.
Có người cho rằng việc mất nước không phải do lá bài tôn giáo, nhưng tôi khẳng định rằng, tôn giáo ở Việt Nam là tác nhân gở cái chốt gài lựu đạn để cho nó bung vào dân tộc khiến toàn dân banh xác. Bài học vẫn còn đó, nhưng những nạn nhân của những biến dộng mà sách này diển tả hiện nay vẫn tiếp tục mê muôi, vẫn tự chia rẽ, vẫn tự đánh phá lẫn nhau và mất hết tiềm lực để chống lại quyền lực nối dài của bọn quỷ ma Việt Cọng từ trong nước vói ra tận ngoại quốc bằng nghị quyết 36.
Ắt hẳn tác giả LiênThành khi viết ra sách "Biến Đông Miền Trung" đã hiểu rõ sức mạnh của tôn giáo như thế nào, một khi tôn giáo cảm thấy bị xúc phạm thì nó sẽ phát điên, mất cả trí khôn (giống như bọn chó cắn lộn nhau) khiến nó tự rút chốt lựu đạn tự bùng nổ và toàn dân hoảng loạn mù quáng chạy theo nó phá phách tan nát sự đoàn kết của dân tộc, vì trên thế giới này ai cũng biết tôn giáo là niềm tin mù quáng, là sức mạnh của sự thiếu lý trí. Vì thế đừng để cho lịch sử lập lại một lần nữa, đừng tiếp tục đánh con chó điên tôn giáo khiến nó phát khùng thêm xông ra cắn hại hết cả bầy chó nuôi trong nhà.
Muốn chống Cọng hữu hiệu thì không nên đứng dưới danh nghĩa của Tôn Giáo, vì tôn giáo thường có khuynh hướng ngả nghiêng và “ba phải”, không có biện pháp tách biệt được thiện ra khỏi ác, họ quan niệm xấu cả đời mà biết sám hối vào phút cưối cũng được thành Phật, hoặc tội lỗi suốt đời mà trước khi chết được “rữa tội” thì cũng lên thiên đàng hưởng phước với Chúa.
Ai cũng nói Công Giáo là chống Cọng nhưng có rất nhiều linh mục Công Giáo lại là những cán bộ Cọng Sản (Trương bá Cần chẳng hạn), dấu vũ khí dùm cho Việt Cọng, may cờ xí để đón rước Việt Cọng. Về phía Phật Giáo cũng thế, các thầy chùa có rất nhiều ông nuôi Việt Cọng trong chùa rất lẫy lừng, cất dấu chất nổ để tung ra thi hành đặc công phá hoại chính quyền như Liên Thành đã chứng minh trong sách “Biến Động Miền Trung”, và sau này khi Việt Cọng cưởng chiếm miền Nam thành công thì các ông thầy chùa đó lộ mặt và được chính quyền VC phong cho chức này tước nọ.
Hậu quả cho thấy lực lượng tôn giáo là lực lượng đòn xóc hai đầu, đâm tới cũng chết mà đâm lui cũng gây thương vong.
Như dã nói, “tỷ lệ giác ngộ” của Phật giáo đồ trước sự sai trái của những "con sâu thầy chùa" xem ra không đáng kể (1/10) so với tỷ lệ của đám tín đồ mê muội đang muốn tiếp tục phẩn nộ phá hoại một cách mù quáng để bảo vệ cho các bậc sư hổ mang của chúng. Vì tình cảm sâu đậm đối với giới tu hành Phật Giáo, họ có thể tuyên bố rằng : "Phải bảo vệ danh dự của Chư Tăng bằng bất cứ giá nào, dù có phải ngả theo và ủng hộ Việt Cọng." cũng giống như TBT Nguyễn văn Linh đã từng tuyên bố "Thà mất nước hơn là mất đảng" vậy.
Theo Việt Cọng (để bảo vệ chư tăng) là sao ? Có nhiều kiểu theo Việt Cọng, thứ nhất là tin theo chủ thuyết Cọng Sản của Việt Cọng và cọng tác làm việc cho chúng, thứ hai là áp dụng phương pháp của Việt Cọng bất chấp đạo đức và chính nghĩa để đạt được mục đích của mình, chẳng hạn như phương pháp biểu tình chưởi bới thô tục và làm loạn tại nhà hàng Seafood Restaurant tại Bolsa, phương pháp giết người tại Thanh Bồ Đức Lợi (ĐàNẳng) tháng 8 năm 1964. Lối theo Việt Cọng thứ hai này đang được áp dụng tích cực bởi đa số tỷ lệ Phật Tử phẩn nộ vì nó phù hợp với sự mê muội mù quáng bẩm sinh trong con người "chỉ biết giữ đạo bằng tình cảm" của dân Việt.
Nói tóm, dùng chiêu bài đả kích nhau để thuần hóa nhau chắc chắn không mang kết quả nào, nhất là đã kích vào một khối tôn giáo mê muội là hoàn toàn sai trái vì nó sẽ tạo ra sự "nổi điên" khiến gây rạn nứt chia rẽ trong khối dân tộc chống Cọng, thà rằng để cho đám mê muội mang con bò hay con nhái lên tôn sùng, dù chướng mắt nhưng chúng còn để tâm đến chống Cọng còn hơn là dẹp bỏ thần tượng bò nhái của chúng để chúng phát điên cắn hết mọi người kể cả mang bàn thờ của đấng chúng tôn kính ra đường phơi mưa nắng hay rước ngay thằng Việt Cọng vào để nhờ họ giết dùm cai bọn dám chê thần tượng bò nhái của chúng. Tại sao lại gọi là "thần tượng bò nhái" ? Xin thưa là chỉ có bò nhái thì người ta mới khinh thường và mang ra phơi nắng ngoài đường để làm bia che chắn cho mình. Một đấng linh thiêng tôn kính thì phải tôn lên cao, đặt ở nơi cao nhất trong nhà của mình hay trong chùa để thờ phượng mà thôi.
Vì thế, với tình hình hiện nay của đất nước, khi chúng ta cần đến sự đoàn kết để chống lại Việt Cọng và Trung Cọng, thì chúng ta cần phải quý trọng để xử dụng mọi thành phần của khối dân tộc Việt, gồm cả kẻ khôn lẫn ngu, cả chó lẫn mèo, cả bò lẫn nhái, miễn là chúng ta có thể tận dụng được tất cả những hàm răng, đôi tay, hay móng vuốt đang ở trong khối dân tộc này.
Nếu có ngươì Việt Nam nào có hành động kỳ thị và đả kích tôn giáo, chê bai con chó, rẻ rúng con mèo thì họ đều là kẻ phá hoại và ngu ngốc, vì họ không biết đánh giá sự đoàn kết của toàn dân trong việc chống giặc Cọng lúc này là cần thiết và quan trọng.
Lắm khi tôi thắc mắc tự hỏi không hiểu tại sao có những người trước đây nổi tiếng là chống Cọng nhưng bổng chốc lại ăn nói khác thường, chẳng chú trọng gì đến chính nghĩa quốc gia mà lại tỏ ra có khuynh hướng hòa hợp với kẻ thù hoặc lơ đảng trong việc tạo tình thân nối kết với các chiến hữu của mình ? Ngược lại, họ cứ tỏ ra kiêu căng không chịu nghe theo ước vọng chung của dân tộc mà tự đứng riêng dể hành động phản lại cộng đồng ? Phải chăng họ đã bị VC gài bẩy và bị mắc bẩy và giờ đây bị chúng nắm cán của cho nên chúng sai gì thì phải làm đó ?
Chúng tôi cũng đã từng đặt câu hỏi này cho những vị lãnh đạo Giáo Hội Công Giáo Việt Nam tại quốc nội hay hải ngoại khi họ làm ngơ trước mọi tội ác của Việt Cọng và có thái độ thờ ơ hoặc hùa theo chúng, ông linh mục này thì cấm treo cờ Vàng Ba Sọc Đỏ của quốc gia Việt Nam trong thánh đường, ông giáo hoàng kia thì lại đi bắt tay với tên Tổng Bí Thư Đảng CSVN là Nguyễn Phú Trọng. Thật hết biết ! Đố trời mà hiểu nổi các vị này đã bị Việt Cọng nắm cán ở chỗ nào !!
Lợi dụng được tôn giáo để đánh đổ một chế đô, một phong trào là điều rất khả thi. Việt Cọng đã lợi dụng Phật Giáo để đánh đổ nền Đệ I VNCH, các lãnh đạo các nước Trung Đông đã lợi dụng Hồi Giáo để uy hiếp nuớc Mỹ. Xưa kia các nước Hồi Giáo đã lợi dụng sự cuồng tín của tín đồ Hồi Giáo để triệt hạ Thiên Chúa Giáo và Phật Giáo, và họ đã thành công tiêu diệt được Phật Giáo tại các nước của họ, nhưng ở một số nước khác thì cuồng tín Hồi Giáo bị đánh bại bởi ... sự cuồng tín không kém của tín đồ Thiên Chúa Giáo qua những cuộc Thập Tự Chinh (the Crusades). Vì thế sự cuồng tín là một vũ khí cần phải nể nang và né tránh nếu chúng ta muốn xây dựng hòa bình, nếu không thì máu sẽ đổ !!
Không bao giờ nên gây thù hận giữa tôn giáo, chỉ có bọn Việt Cọng mới lợi dụng tôn giáo để khích đông sự hận thù, và đây là một phương pháp vô cùng hữu hiệu đối với những kẻ đang mê muội với niềm tin mù quáng.
Ấy thế mà những người quốc gia chống Cọng, những người luôn rêu rao tinh thần rộng lượng của kẻ sĩ mang đầy chính nghĩa chẳng biết chút gì về nguyên tắc "bớt thù thêm bạn" này, họ ngang tàng chưởi bới thô bạo, không những đối với kẻ thù mà còn với bạn hữu hoặc chiến hữu đang đứng chung một chiến tuyến.
Tại sao ? Tại sao ?
Khi muốn hạ một "người bạn" cùng chiến tuyến với mình thì kẻ lưu manh thường gán cho người bạn này là Việt Cọng và đẩy họ qua phía của địch để cho rảnh mắt của mình thôi, nhưng làm như vậy thì họ có được lợi gì đâu ? Họ đã mất đi một người bạn và có thể rằng tạo thêm một kẻ thù. Và khi không có bằng chứng gì để kết tội người bạn là Việt Cọng thì đi moi móc gia phả của người đó ra để tìm kiếm có dây mơ rể má gì dính líu đến Việt Cọng hay không. Bằng cớ là vừa mới đây bọn tà lọt của Liên Thành (có người nói là chính ông này) đã bươi gia phả của Bà Tôn Nữ Hoàng Hoa để cho rằng bà này là hậu duệ của Bác Sĩ Tôn Thất Tùng, bác sĩ riêng của Hồ Chí Minh, rồi kết tội rằng nếu tiền bối của bà là cận thân với Hồ chí Minh thì ắt Bà Hoa cũng phải thân thiện với Việt Cọng. Ăn nói và lập luận kiểu này quả thật trẻ con đến không tưởng nổi, nó theo lối tam đoạn luận (syllogisme) thô thiển mà ví dụ điển hình như sau : Con dê có chòm râu và nó rất dê (dâm dục), Hồ chí minh có chòm râu dê, vậy Hồ Chí Minh là tên dâm dục. Cái tam đoạn luận này chỉ nêu ra để cười cho vui thôi chứ chẳng có giá trị trong biện luận. Thế mà có bọn con nít tay sai của Liên Thành lại mang ra dùng. Chẳng hiểu trí tuệ của họ có vấn đề gì không !
Dân Việt Nam từ ngày đất nước phân chia ở vỉ tuyến 17 thì bất cứ ai ở miến Nam hay ở Miền Bắc đều có thân nhân ở bên kia giới tuyến, nêu lên sự liên hệ bà con giữa thân nhân ở hai bên giới tuyến để kết tội nhau thì đó là điều nực cười, là lý luận của thằng điên.
Ngoài ra cũng có những cách ăn nói tuy phổ thông nhưng khi viết lên diễn đàn thì phơi bày một tư cách hèn kém và thiếu trí tuệ, chẳng hạn có người mang họ Tôn thì kẻ trắng trợ lại kèm thêm chữ Lò để cười nhạo và phỉ báng, người ta tên Lưu thì gắn thêm chữ Manh mà chẳng nói lên được sự thật gì. Nói theo kiểu đó một lần thì người ta có thể cười được vì tin là đùa cợt, nhưng lập đi lập lại nhiều lần thì người đọc sẽ đánh giá là người viết có tư cách hạ tiện hoặc thiếu giáo dục, và người ta sẽ khinh chê rằng: một kẻ hạ tiện thiếu giáo dục thì làm sao có những tư tưởng hướng thượng để truyền bá cho ai, và người ta sẽ dẹp bỏ bài vở của kẻ hạ tiện này qua một bên, chẳng thèm đọc nữa. Trước đây tôi thường đọc những bài bình luận chính trị của tác giả Trương Minh Hòa (dân Úc) trên trang mạng Tin Paris, nhưng vì đọc mãi những chữ ghép tên hoặc đổi tên, hoặc nói lái theo kiểu hạ tiện dơ bẩn như trên mà tôi đâm ra khinh khi tư cách của ông này và từ bỏ chẳng buồn đọc trang mạng Tin Paris luôn. Có lẽ ông Trương Minh Hoà đã tiêm nhiểm thói quen này quá lâu cho nên không còn thấy nó là hạ tiện nữa, cũng giống như khi bước chân vào nhà cầu thiếu vệ sinh thì lỗ mủi bổng thấy khó chịu, nhưng nếu cứ ngồi lâu, ngồi mãi trong nhà cầu đó thì lỗ mũi sẽ quen với sự hôi thối và miệng có thể tươi cười với mùi cứt, ở dưới thì ỉa và ở trên miệng thì vẫn có thể nhai kẹo ngon lành.
Ai lại đi dùng những chữ hạ tiện và thiếu phẩm cách đối với người cùng chí hướng chống Cọng với mình bao giờ, nếu có kẻ thích dùng thì kẻ đó chắc hẳn thuộc thành phần con chốt thí (tiểu tốt) trong bàn cờ tướng, chỉ nói được độc một tiếng Đan Mạch, chỉ được phép bước từng bước một để tiến tới liều mạng mãi mãi chứ không được tự do tung hoành như các con xe pháo mã, chỉ bị đẩy vào chỗ chết cho những con cờ khác được sống. Ôi những con chốt tội nghiệp và chết yểu. Tuy nhiên tôi cũng không chê trách con chốt lắm đâu, vì tuy nó thiếu khả năng và trí tuệ nhưng nó cũng có chút hữu dụng là làm tấm thảm chà chân cho những danh tướng của nó. Dưới trướng của Liên Thành chắc cũng có những những con chốt thí để ông này tung vào trận chiến võ mồm thô bạo, nhưng cũng có thể ông này hằng đêm vẫn thích ôm những con chốt này ngủ miệt mài và mơ mộng về một chiến thuật chỉ biết đi tới đến cùng đường rồi chết đứng như một chiến sĩ Tiểu Tốt. Tương lai của Liên Thành là vậy hay sao ???
Liên Thành ơi, hãy ngưng bước kẻo muộn màng, vì chỉ còn có vài bước nữa thôi là ông cùng đường rồi !
JB Trường Sơn
---------