Hãy dừng lại đúng lúc
JB Trường Sơn
Đúng
như lời cảnh giác trên, chúng tôi nhận thấy có nhiều bài viết có tính
chia rẽ do những cây bút được mọi người thừa nhận là có tinh thần chống
Cọng… nhưng chẳng hiểu vì sao về sau này họ mất đi sự trung thực, lại đi
đóng góp nhiều cho sự chia rẽ hơn là tạo sự đoàn kết trong lực lượng
quốc gia chống Cọng. Họ trở nên cáu kỉnh kiểu bè phái và tỏ vẻ không
thân thiện với những tư tưởng khác họ. Có những cây bút tự cho mình là
nổi tiếng và lão thành nhưng không hiểu vì ăn phải cái bã gì mà lại trở
nên rất cay cú đánh phá hầu hết mọi người đến nỗi tạo nên sự phẫn nộ của
dư luận trong Cộng Đồng NVTN. Cách đây không lâu một người trong số cây
bút cáu kỉnh đó đã đả kích JB Trường Sơn bằng câu : thằng “chủ trương chửi những người nổi tiếng để được nổi tiếng” .
À, thì ra câu này phản ảnh tâm trạng đích thực của tác giả, có thể giải
thích tại sao ông ta cáu kỉnh và thiếu thân thiện. Cáu kỉnh là bởi ông
tự cho mình là “người nổi tiếng” nhưng lại không được ai kính nể cả, ông
cho rằng ai đả kích ông tức là người đó chỉ muốn dựa hơi ông để nổi
tiếng chứ không phải vì ông đã lộ tật xấu cho mọi người thấy. Lối suy
nghĩ này là một sự tự tôn tối mắt đến độ làm lu mờ trí phán đoán của
chính mình. Và cũng vì phán đoán lu mờ cho nên ông đã mặc sức đả kích
mắng chưởi những người ông ghét cho thỏa lòng tỵ hiềm của mình mà thôi,
có lẽ ông ta nghĩ rằng ông ta “nổi tiếng” là nhờ công phu chuởi loạn xạ
như vậy. Nhưng nổi tiếng thơm hay tiếng thúi thì ông ta chắc không biết
được ! Điều buồn cười là khi JB Trường Sơn nêu đích danh của ông để chê
rằng “ông đã làm gương xấu cho lớp trẻ hậu duệ khi cho phổ biến
trên mạng hai bài thơ tuyệt tác của ông ca ngợi tên giặc già bán nước Hồ
Chí Minh” thì ông đã im khe miệng hến, chẳng dám hó hé vì đã bị bắn xuyên tâm không còn chối cải được.
Trong
nhiệm vụ chống Cọng, điều đòi hỏi cần làm là phải bắn trúng địch, kẻo
lỡ bắn sai thì đạn lạc sẽ bay trúng đồng đội của mình. Bắn trúng là
chiến đấu đích thực, chứ cứ bắn bừa ai chết mặc ai thì đó là phá hoại.
Một thằng lính quèn chuyên bắn loạn xạ thì cần phải loại bỏ dù hắn có
mang lon gáo cao cấp và nổi tiếng đến cỡ nào đi nữa.
Hiện
nay vụ gây tranh cãi nhiều nhất là vụ đạo luật S-219 của chính phủ
Canada ban hành, nó đã tạo nên nhiều bải chiến trường bỏ túi với những
trò bẩn bắn nhau loạn xạ khiến người sĩ quan trinh sát bay trên không
nhìn xuống đều nhìn rõ được chiến thuật của các chiến trường này.
1-
Chỉ vì dùng ngày 30 tháng 4 để đặt tên cho “Ngày Hành Trình đến Tự Do”
mà đạo luật S-219 của Canada đã bị VC tức giận và đả kích. Nhưng một
điều rất lạ là một số người Mang Danh Chống Cọng (MDCC) cũng hùa theo
đả kích hăng hái hơn cả VC. Ở đây thì câu “kẻ thù của kẻ thù ta chính là bạn ta” không ứng dụng được, vì nếu là bạn thì tại sao phải bắn nhau ? Để tự giải thích cho sự cố tình bắn lầm
này, những “kẻ thù của kẻ thù” đó phải ra sức bôi tro trét trấu lên mặt
người bạn để cho mọi người nhìn anh ta thành kẻ thù. Những người MDCC
đó sợ bị dư luận chưởi rằng họ cùng phe với VC và đang phối hợp hành
động với chúng để phá hủy một mục tiêu ganh ghét chung cho nên họ đã
tung ra chiến dịch chụp mũ gán tội để biến chó nhà
thành chó dại rồi cho lên vĩ nướng làm barbecue. Ai có hỏi con chó dại
chỗ nào đã đưa đi khám nghiệm chưa… thì họ dửng dưng trả lời : Vô bụng
tao mà hỏi, thịt chó sắp bị tiêu hóa xong rồi nên không thể ói ra để
khám nghiệm được.
2-
Riêng chiến thuật của VC xem ra rõ ràng hơn chứ không mờ ảo như số
người MDCC đó, chúng phản đối công khai qua ngoại giao với chính quyền
Canada cho rằng đạo luật S-219 là bôi bác lịch sử của VN vì 30 tháng 4
là ngày “giải phóng” dân tộc khỏi xiềng xích của tư bản chứ không phải
là ngày dân Việt bắt đầu bỏ trốn để Đi Tìm Tự Do. Tuy rằng đó là một lời
nói chối bỏ sự thật, nhưng hành vi phản đối của chúng cũng tạm cho là
đúng phép tắc quân tử của ngoại giao.
3-
Số người MDCC bắn trả vào đạo luật S-219 là để giành lại bản quyền
(copyright) của ngày 30 tháng 4 mà người Việt Tỵ Nạn đã đăng ký với
truyền thống của riêng họ với tên gọi là “Ngày Quốc Hận”. Cái copyright
này tuy không được quốc gia nào trên thế giới thừa nhân nhưng vẫn được
đem ra cầu chứng để khiếu nại với chính quyền Canada, muốn kiện họ là đã
xâm phạm quyền xử dụng cái ngày 30 tháng 4 mà NVTN đã nắm bản quyền.
4-
Xem ra việc lý sự với chính quyền Canada không được hợp với công pháp
quốc tế lắm vì copyright đó không có đăng ký hợp pháp và chẳng có môn
bài Patent cho nên số người MDCC trên phải lách qua chiến thuật gián
tiếp là bắn tỉa vào một mục tiêu nằm ngoài phạm vi của công pháp quốc tế
để dễ dàng triệt hạ hơn, đó là nhắm vào một cá nhân hơn là một quốc
gia, và cá nhân đó phải là người yếu đuối dễ triệt hạ chứ không phải là
thứ mắt xanh mũi lõ đầy quyền lực, nhất là quyền đã cưu mang và thi ân
cho họ được vui sống, mục tiêu dễ triệt đó phải là đồng hương mũi tẹt da
vàng biết sợ hãi và câm miệng trước sức ép của xã hội đen, đó là ông
mũi tẹt da vàng TNS Ngô Thanh Hải, kẻ đang thiếu hậu thuẩn của nhân dân
vì ông này bị chê là “TNS đưọc đề cữ” chứ không phải là tranh
cữ và có cử tri ủng hộ hoặc có một mớ bằng cấp với học vị đáng nễ nang
để phải gờm mặt. Cái ông TNS mũi tẹt da vàng này chính là cái hình nộm
được cho mặc áo thủ phạm đã mớm ý cho chính quyền Canada mắt xanh mũi
lõ ban hành đạo luật trên. Không mắng được người bắn cung thì chưởi
thằng thợ làm cung cũng hả dạ rồi.
5-
Nhưng muốn đánh ông TNS mũi tẹt da vàng có tầm vóc giống mình thì phải
đánh ở điểm nào ? nếu nhắm vào chức vụ TNS là chính khách của chính
quyền Canada thì không khéo sẽ bị ăn đòn vì sau lưng của ông TNS da vàng
này còn có chính quyền của thủ tướng Stephen Harper mắt xanh mũi lõ
kia, không khéo đánh thì sẽ làm văng miểng vào ông thủ tướng … cho nên
muốn chắc ăn thắng cuộc thì phải cần moi móc chuyện đời tư cá nhân của
ông TNS người Việt này mới mong triệt hạ được đạo luật S-219, giành lại
cái copyright của mình. Thế là đã có người đi tìm tòi vết chân và lông
lá rơi rụng của ông TNS Ngô Thanh Hải qua tận bên xứ Cam-pu-Chia để mong
biết ông ta đã từng dan díu với mụ quấn xà rông nào bên đó !! Và nếu có
cơ may thì sẽ lượm được vài bao cao su đã qua xử dụng để mang về làm
bằng chứng tố cáo nhân cách của lão TNS mũi tẹt da vàng này.
6-
Cũng lại có người dùng tài năng và trí tuệ qua bao năm học ở trường đại
học chợ trời Âu Mỹ, xử dụng Photoshop để gắn thêm mũi heo tai chó vào
ảnh của ông Ngô Thanh Hải hòng hạ nhân phẩm của ông này.
7-
Lại còn có chiến thuật giả vờ mình là đồng chí với đạo luật S-219 để
rồi cố tính ăn nói phản phé, sai đường lối, tạo cớ cho người khác đả
kích và hạ nhục đạo luật này. Đây có thể nói là chiến thuật thâm độc
nhất, một chiến thuật mà bọn VC thường hay xài khi cho những tên mất dạy
thô tục đóng vai người quốc gia để làm cho bộ mặt của chính nghĩa quốc
gia trở nên ô uế bởi hành vi và lời nói của bọn mất dạy này.
8-
Cái tội mà số người MDCC đổ lên đầu TNS Ngô Thanh Hải là ông này đang
có ý đồ xóa ý niệm Quốc Hận khỏi tâm tư của Người Việt Tỵ Nạn khi để cho
Canada gọi ngày 30 tháng 4 là ngày “Hành Trình Đến Tự Do”. Nhưng khi họ
rêu rao cái khả năng Ngày Quốc Hận bị xóa bỏ chỉ bởi một cách gọi của
nước Canada bằng tên “Ngày Hành Trình Dến Tự Do” thì họ đã hạ thấp phẩm
giá của NVTN xuống mức của súc vật, họ đã tự nhận rằng mình thua cả con
chó hay con voi, vì con chó không thể quên mối hận thù của nó với với
những tên giết chó và con voi cũng không vì ai lãi nhãi bên tai nó mà nó
quên đi được mối thù đối với người dã hành hạ nó. Người Viêt Tỵ Nạn chỉ
đáng giá vậy thôi sao ? Chỉ vì một cách gọi của một nước Canada mắt
xanh mũi lõ đối với ngày 30 tháng 4 mà mọi ý chí hận thù trong lòng
người Việt Tỵ Nạn đèu tan biến như thể ăn phải thuốc lú. Vi lập luận hạ
nhục này cho nên tên nào cho rằng NVTN sẽ quên ngày Quốc Hận thì nó đáng
bị nhúng vào thùng phân vì tâm hồn của nó quá hèn hạ dễ bị quên và bị
mua chuộc, thua cả con chó. Với một tân hồn bạc nhược như nó thì làm sao
mà chống Cọng, mà cứu nước ?? Người Việt Tỵ nạn sẽ không vì một lý do
nào để có thể quên mối thù Quốc Hận của mình đơi với bọn bán nước Việt
Cọng.
Ngưòi
sĩ quan trinh sát ngồi trên máy bay chuồn chuồn nhìn xuống thấy lúc
nhúc những VC lẫn Việt Gian đang tham gia một trận chiến của loài bò
sát, chưởi rủa, thọc đít nhau, tô vôi trét trấu lên mặt nhau mà cảm thấy
buồn nôn vì họ không còn biết chơi trò mã thượng của người trí tuệ sắc
bén, của kẻ thích kỳ phùng địch thủ, của những chiến binh hào hùng tinh
nhuệ của thuở nào, mà toàn chơi trò hạ đẳng của bọn du côn đá cá lăn dưa
của phường chợ búa.
Tại
sao người Việt Tỵ Nạn lại ra nông nỗi này ?? Tại sao không dùng lý trí
để tranh luận mà lại dùng trò tiểu xảo của phường tiểu nhân ??
Trong
việc tranh luận, nếu hai bên không thể hòa đồng tư tưởng thì phải nhờ
đến những quy luật đã được mọi người trên thế giới thừa nhận để phân
đúng sai: Đó là phép luận lý của trí tuệ được ghi trong sách vở chuyên
chính như tự điển, kinh điển, pháp luật và đạo đức học vv..
Nếu
người nào không dựa vào một quy luật nào để tranh luận thì xem ra họ
không xứng đáng với cuộc chơi. Dù địch thủ là thằng Việt Cọng, nếu nó
chơi trò trí tuệ đúng phép, thì dù ta có thua và ghét nó chăng nữa thì
ta cũng phải thừa nhận là mình kém cỏi và phục trí tuệ của nó chứ đừng
vì thua mà dở trò hạ lưu chưởi tục, gọi địch thủ là sán lãi trong khi
mình xem ra còn tệ hơn loài ký sinh này nhiều.
Chẳng
hạn ngày 30 tháng 4 được gọi là Ngày Quốc Hận thì cũng nên suy xét hiện
nay có bao nhiêu người đang xài cụm từ này để khỏi phải hoang tưởng
rằng đó là cụm từ quốc tế đã được ghi nhận trong lịch
sử của thế giới để buộc mọi quốc gia phải gọi theo. Cũng vậy, phải tìm
hiểu có sự đối chọi pháp lý nào giữa hai cách gọi “Ngày Hành Trình Đến
Tự Do của Canada” với “Ngày Quốc Hận của NVTN” trong ngày 30 tháng 4 để
đưa ra một lý do khiếu nại với chính phủ Canada cho rằng họ đã vi phạm
luật lệ.
Quốc
Hận và Tìm Tự Do là hai phạm vi hoàn toàn khác nhau nhưng lại song
hành, vì thế đừng hòa đồng hai thứ thành một. Đối với dân miền Nam VN,
ngày 30 tháng 4 là ngày của Quốc Hận và cũng là ngày khởi đầu của cuộc
Hành Trình Tìm Tự Do. Còn đối với người ngoại quốc, nhất là đối với
người Mỹ thì đó là ngày thở dài nhẹ nhỏm vì đã gạt bỏ được gánh nặng
ngàn cân mà họ đã tự chuốc lấy khi cướp quyền tự quyết của nước VNCH để
rồi phản bội lại họ.
Đấu
đá cải cọ nhau giữa NVTN về hai cách gọi trên chỉ là do dị ứng chính
trị giữa phe nhóm với nhau. Đã gọi là dị ứng thì nó mang tính thất
thường, năm nay sức khỏe tốt thì mùa xuân đến chẳng nhảy mũi nhức đầu vì
phấn hoa, nhưng có nhiều năm lại khốn khổ vì phấn hoa này do sức khỏe
yếu mòn. Dị ứng chính trị là do lập trường chính trị của mình chao đảo
thất thường với thời cuộc, mới hôm qua mình thấy mình hữu lý vô cùng,
nhưng hôm nay thì lại cảm thấy mình vô lý. Những năm đầu chân ướt chân
ráo đến định cư tại các nước tụ do thì thề thốt mình sẽ thù hận VC đến
muôn đời, nhưng sau khi no đầy bơ sửa, béo phục phịch và yêu đời như
chưa từng biết yêu thì lại thấy VC “đã thay đổi” và “dễ thương” nên lại
mon men trở về bắt tay với chúng để được hưởng chút vui thú do chúng
cung cấp. Đó là bản chất chao đảo của con người mà ai cũng phải thừa
nhận là lắm người đang mắc phải. Tôi e rằng những kẻ MDCC đang nổi gân
cổ chống đối đạo luật S-219 và tự vỗ ngực mình luôn nuôi mối Quốc Hận
trong lòng thì cũng có vị đã và đang mon men âm thầm về VN du hí để hòa
giải với VC, hèn hạ chìa tiền đút lót cho bọn hải quan khi vào phi
trường Tân Sơn Nhất.
Khi
đã biết mình là thất thường, là hèn hạ, là tự phản bội với lời thề thốt
xưa, thì những quý vị đó nên “nương tay” cho những người giống mình hay
cao quý hơn mình, chứ sao lại giả hình đóng vai nguời đại công chính để
chém chặt các chiến hữu của mình ??
Hãy
so sánh hành vi lén lút của mình về VN du hí, âm thầm chuồi tiền cho
hải quan tại phi trường với hành vi chính thức công khai tiếp đón thứ
trưởng ngoại giao VC Nguyễn Thanh Sơn của TNS Ngô Thanh Hải ngay tại
chính văn phòng làm việc của mình trong quốc hội với cờ Canada cùng với
sự đồng tham dự của các chính khách mắt xanh mũi lõ khác của chính quyền
Canada thì việc nào đáng xấu hổ và hèn hạ hơn ??
Ottawa- Ngày 12 tháng Ba năm 2014 Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải có cuộc gặp gỡ chính thức với phái đoàn của nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam do Thứ Trưởng Bộ Ngoại Giao Nguyễn Thanh Sơn hướng dẫn, cùng với trưởng ban phụ trách người Việt ở hải ngoại của Việt Nam. Có sự hiện diện của Đại Sứ Việt Nam tại Canada Tô Anh Dzũng và đại diện Bộ Ngoại Giao, Mậu Dịch và Phát Triển của Canada.
Rõ ràng sự chỉ trích của số người MDCC đó xem ra thiếu quang minh và chen lẫn sự tà ma khi xuyên tạc rằng “TNS Ngô Thanh Hải đã dấu diếm”
cuộc tiếp xúc này. Dấu diếm sao lại cho chụp hình phổ biến công khai
trên Internet ? Dấu diếm sao lại để cho các chính khách mắt xanh mũi lõ
cùng tham dự ?? Số người MDCC đó là cái thá gì mà chính quyền Canada
phải thông báo cho họ biết những giao dịch quốc tế đối với các nước mà
họ đang bang giao ?
Đa
số Người Việt Tỵ Nạn thường tự cho mình la cái rốn của vũ trụ để buộc
mọi người phải trình báo việc làm cho họ tham tường. Cũng chỉ vì tự cao
tự đại không đánh giá nỗi khả năng của riêng mình mà họ đã không làm
việc gì ra hồn cả, tổ chức một buổi lễ tưởng nhớ Quốc Hận và giổ tổ Hùng
Vương tại Montreal ngày 3 tháng 5 năm 2015 thì lại làm trò bát nháo
khiến thiên hạ chê cười. Thấy Canada treo cờ rũ để tang cho vị cố chủ
tịch thượng viện vừa mới qua đời thì vênh váo khoe rằng họ đang chia
buồn với Ngày Quốc Hận của mình. Lại còn đặt bày nói láo là chính tai
nghe một chính khách của Canada nói như thế. Người không biết xấu hổ là
người có khả năng làm những việc bại hoại mà những người bình thường
không dám làm.
Với
cái trò thiếu trí khôn này thì có ngày những người “mang danh chống
Cọng” sẽ vác chiếu ra hầu tòa vì tội phỉ báng người vô cớ. Nên nhớ luật
pháp như là cái bảng STOP đỏ lòm để nhắc nhở người lái xe phải dừng đúng
lúc đúng nơi chứ đừng vượt quá giới hạn.
Sau
khi đã phân tích kỹ lưỡng sự việc thì mọi người đều biết rằng việc gọi
ngày 30 tháng 4 là “Ngày Quốc Hận” chỉ ở trong phạm vi của các Cộng Đồng
NVTN chứ không phải cho mọi sắc dân khác, cũng không phải cho một nước.
Vì thế khi một quốc gia gọi ngày 30 tháng 4 bằng một tên khác với ý
nghĩa đặc thù của riêng họ thì không có lý do gì để ép buộc quốc gia đó
phải hủy bỏ quyết định của họ để chìu theo ý của thiểu số phe phái được.
Ấy thế mà hiện nay có một số người “trí đoản” đang kêu mời đồng hương
ký thình nguyện thư yêu cầu chính quyền Canada hủy bỏ đạo luật S-219
hoặc đổi tên gọi ngày 30 tháng 4 thành “Ngày Quốc Hận” hay “Ngày Tháng
Tư Đen”. Đây là một việc làm đầy tính trào phúng khiến lắm người ngán
ngẫm lắc đầu. Nếu ai đó buồn vì không toại ý với đạo luật S-219 thì cứ
việc buồn, hận thì cứ việc hận, nhưng nếu muốn chưởi thì chỉ nên âm thầm
chưởi trong phạm vi Cộng Đồng với nhau chứ đem ra chưởi trên mạng
Internet toàn cầu, phạm đến danh dự của một quốc gia tự do hay một nhóm
người không can dự thì chắc chắc sẽ rước phiền toái vào mình. Nội cái
chuyện phổ biến tin tức cho rằng Canada treo cờ rũ để chia buồn với
CĐNVTN cũng là một nguy cơ nếu nó xãy ra công khai và tạo ảnh hưởng
không tốt cho chính quyền sở tại.
Đừng tưởng mang danh Tỵ Nạn CS là uy tín quá lớn để có thể chà đạp lên các giá trị cần phải tôn trọng.
Nhớ
lại chuyện đau thương trên chiến hạm Mỹ ngày 30 tháng 4 năm 1975, khi
một vị tướng Việt Nam đáp xuống tỵ nạn trên chiến hạm đó và đòi gặp vị
hạm trưởng để đàm đạo thì bị vị hạm trưởng đó từ chối tiếp xúc bằng câu
đại khái là : Chiến hạm này là lãnh thổ của Mỹ Quốc chứ không phải là lãnh thổ VN. Ý
muốn nói rằng trên chiến hạm Mỹ thì chức tướng của người sĩ quan QLVNCH
đó cũng chẳng có giá trị gì khi chính quyền VNCH bị sụp đổ trước cặp
mắt của thế giới. Cũng tương tự như vậy, cái uy tín chính trị của người
Việt cũng không còn tồn tại khi mang danh tỵ nạn tại quốc gia tiếp nhận.
Giờ này Người Việt Tỵ Nạn chỉ dơn thuần là công dân của nước Mỹ, Pháp,
Đức, Úc, Canada vv.. chứ không còn tư cách đáng hãnh diện của một VNCH
xưa. Hãy tự cảm thấy hãnh diện với mình mà thôi chứ đừng bắt người khác
phải nể trọng mình. Vì vậy không thể đem quá khứ để áp lực với hiện tại
vì quá khứ chỉ có giá trị lịch sử mà thôi. Mà lịch sử chỉ dùng để học
hỏi chứ không thể dùng làm động cơ để gây áp lực cụ thể nào trong hiện
tại.
Công
Đồng Người Việt Tỵ Nạn Cọng Sản (Việt Cọng) chúng ta vẫn cần phải nuôi
trong lòng mối căm thù với bọn người đã và đang phá hoại quê hương và
dân tộc của chúng ta, vì có nuôi căm hờn thì mới có đủ nghị lực tiếp tục
con đường chống Cọng để triệt tiêu bọn chúng bằng mọi phương tiện. Nếu
không triệt tiêu chúng thì quê hương chắc chắn sẽ bị bán đứt cho Tàu
Cọng, nếu không triệt tiêu chúng thì dân tộc VN sẽ muôn đời chịu bóc lột
và bị đè đầu bởi bọn độc tài tham quan để trở nên nô lệ cho bọn chúng
xài xể và bị bán như trâu bò súc vật.
Nhưng
chúng ta không thể buộc những người ngoài cuộc phải căm thù VC như
chúng ta, cũng không thể buộc họ phải dùng một ngày để gọi là Ngày Quốc
Hận để cùng khóc thương cho kiếp tha hương của chúng ta, chúng ta cũng
không thể đả kích một kẻ ngoại cuộc khi họ gọi ngày 30 tháng 4 bằng một
tên khác mà chúng ta không thích.
Nếu
chúng ta có mắng nhiếc chăng thì chỉ nên mắng nhiếc những kẻ đang mang
căn cước tỵ nạn nhưng lại vui chơi hát hò tiệc tùng công khai trong ngày
đau thương 30 tháng 4, chúng ta chưởi họ vì họ đã phản bội lại tình cảm
của dân tộc Việt. Sở dỉ chúng ta có quyền chưởi họ vì họ đang mãi bám
vào cộng đồng chúng ta để sống, tức vẫn muốn duy trì tình liên kết nhưng
lại phản lại mối liên kết này. Chỉ ngoại trừ trường hợp họ bị khai trừ
hay tự ý khai trừ khỏi Cộng Đồng thì lúc đó chúng ta sẽ lãng quên họ,
không thèm nhắc đến họ. Cũng vì thế những ai đang mang căn cước tỵ nạn
trong người, đang mang dòng máu Việt với mũi tẹt da vàng mà lại đóng vai
người ngoài để bóp méo lịch sử, tuyên truyền cho VC làm hại đến quyền
lợi và danh dự của công đồng người Việt Tỵ Nạn thì họ sẽ là mục tiêu của
mọi đả kích phê bình. Nhưng đối với người ngoại cuộc, đối với nước
Canada đang bang giao bình thường với VN thì dù họ có gọi ngày 30 tháng 4
là ngày gì đi nữa thì đó là quyền hạn của họ, nếu may mắn tên họ gọi
trùng hợp với ý nguyện của NVTN thì đó là điều vui mừng, còn nếu là trái
ý thì phải biết kiềm chế sự uất ức phẩn nộ của mình để khỏi bị tát gáo
nước lạnh vào mặt như vị tướng VN trên chiến hạm Mỹ.
Tôi còn nhớ rõ một hôm vào chợ thực phẩm VN, thấy một ông phương phi nọ đang đỏ mặt hùng hổ chưởi đổng lớn tiếng rằng: “Nếu ở VN thì tao sẽ đá vỡ mặt mày.”
Thì ra ông này hỏi han gì đó với một anh nhân viên đang sắp đồ trên kệ,
nhưng anh này không trả lời câu hỏi của ông ta khiến ông ta nổi giận
xung thiên. Tôi chứng kiến sự việc nhưng tôi bỏ đi chẳng thèm hỏi han
gì. Sau đó 10 phút khi ra quầy tính tiền thì thấy ông đang đứng với vợ
con mặt vẫn còn phừng phừng bất mãn, thấy tôi đứng gần ông liền kiếm
đồng minh và hỏi tôi : Anh thấy rõ sự việc, hỏi có tức mình hay không ?
Tôi lạnh lùng trả lời : Tôi không muốn nói chuyện với ông. Câu trả lời
của tôi khiến ông ta ngở ngàng và vợ con của ông nhìn tôi ái ngại. Chắc
họ đã hiểu rõ tính hống hách của ông ấy thời làm quan to tại quê nhà !!
Lắm
người khi tự khoác vào mình vai trò chống Cọng thì họ thường tự xem
mình là bất khả xâm phạm, có thể chưởi càn bất cứ ai có khuynh hướng đi
ngược với đường lối chống Cọng của họ, có thể họ tự nghĩ rằng mình có
quyền tuyệt đối vì mình đang đại diện cho Mẹ Việt Nam để làm việc tốt
lành cho quê hương mình. Họ không hề nghĩ rằng người đối diện cũng có
thể tự cho mình là đang làm việc tối thượng cho quê hương nên cũng không
chịu nể nang người khác. Vậy điều nên làm là phải nhìn sâu vào chí
hướng của nhau để cùng cọng tác thay vì đả kích đấu đá cắn xé nhau như
kẻ thù địch.
Chúng
ta ở trong một quốc gia thanh bình, chúng ta không bị ảnh hưởng của
nghèo đói hay đàn áp để phải trở nên yếm thế nhìn mọi người với lòng bất
mãn, chúng ta có nhiều cơ hội để trải tấm lòng chân thật và lòng yêu
nước của mình cho người khác biết, vậy tại sao không hòa đồng và cọng
tác với nhau mà cứ mãi xoi bói moi móc chuyện của nhau để bôi lọ hay đàm
tiếu ? Chúng ta có phải là người lương thiện sống trong một xã hội bình
đẳng hay không ??
JB Trường Sơn
JB Trường Sơn
No comments:
Post a Comment